Trên đỉnh núi Thần Vực, Mạc Kỳ đứng đối diện với Thần Thượng - kẻ nắm giữ quản lý linh hồn và số phận của tất cả sinh linh trong Thần Giới. Ánh mắt của Thần Thượng lạnh lùng nhưng đầy uy quyền khi nhắm thẳng vào đôi mắt đầy kiên cường của Mạc Kỳ.
"Ngươi đã hiến tế nghìn tỷ sinh linh, muốn cứu linh hồn của em trai?" Thần Thượng nói, giọng điệu đầy sức mạnh khiến không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Mạc Kỳ nhướng đôi môi, mặc kệ dáng vẻ cao quý và uy nghi của Thần Thượng. "Đúng vậy. Tôi sẵn lòng hiến tế tất cả, chỉ cần cứu được linh hồn của em trai."
Nhưng lời nói của Mạc Kỳ chẳng khoe khoang, không phải vì anh tìm kiếm quyền lực hay vinh quang, mà vì tình yêu thương chân thành dành cho người em duy nhất của anh. Anh hiểu rõ, ngay cả khi hiến tế chính bản thân, một phần tâm hồn của anh vẫn sẽ sống mãi trong linh hồn của em trai.
Quyết tâm cháy bỏng trong lòng, Mạc Kỳ đưa tay sờ vào trái tim, chuẩn bị hiến tế tất cả, không để cho sự thế lực hay tham vọng nào ngăn cản con tim anh. "Em trai, chờ đợi anh. Hãy sống thật bình yên, anh sẽ luôn bảo vệ em từ xa..."