Trăng lên cao trên bầu trời, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi xuống những góc tỉnh mộng trên chiến trường vắng vẻ. Honda Heihachiro Tadakatsu đứng giữa cánh rừng cây tăm tưởng, ánh mắt vô định nhìn hướng về phía chỗ trại địch đang đóng quân. Trái tim anh như bị một viên đá lạnh lẽo vò nát, nghi ngờ và lo lắng bao trùm.
Những hình ảnh của những trận chiến trước đây xâm lại trong tâm khảm anh như một cơn ác mộng khó tả. Mỗi vết thương, mỗi cơn mưa máu, và những hồn ma của những người đã khuất như bóng đen lấp lánh trên mặt đất chật vật. Liệu mục đích chiến đấu của mình có chính đáng? Liệu sự trung thành với chúa Tokugawa Ieyasu có đáng giá những mất mát và đau khổ?
Tadakatsu cảm thấy bản thân như một người xa lạ với chính mình, như một người lính mất hồn giữa biển binh đao gươm. Cuộc chiến nội tâm ầm ĩ hơn bao giờ hết, giữa trách nhiệm và sự tự do, giữa lòng kiêu hãnh và sự nhân từ. Anh nhận ra rằng, để thắng trong chiến trận, anh phải thắng trong trận chiến nội tâm trước tiên.
Nhấn chặt lưỡi giáo vào tay, Tadakatsu quyết định đối mặt với sự thật, dù nó có khắc sâu vào trái tim điều đó. Ông bước ra khỏi rừng, hướng về phía trại địch với quyết tâm mới, không chỉ để chiến thắng trên chiến trường mà còn để chiến thắng chính mình và tìm lại bản ngã đã mất. Trong bóng đêm tĩnh lặng, một chiến binh đang chờ đợi ánh sáng sẽ chiếu sáng con đường của mình, bất chấp những bí mật và dối trá.