Những tia nắng vàng rực rỡ chiếu xuyên qua lớp kính trong bể bơi, tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên mặt nước xanh ngọc. Naoko đứng ở cạnh bể bơi, cảm nhận gió mát lành từ làn nước biếc mênh mông trước mắt. Đây không chỉ là nơi để tìm kiếm sự mát-xa sau những giờ học căng thẳng, mà còn là nơi Naoko thừa nhận tình cảm sâu kín trong lòng mình.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh nắng, những kí ức cũ mờ dần hiện lên. Một mối tình ngọt ngào đã từng nhẹ nhàng như cơn gió, rồi dấy lên như cơn bão. Naoko nhận ra rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng là những cánh hoa hồng màu hồng, mà đôi khi còn là những cơn đau đớn của sự chia ly.
Đứng bên cạnh, cô bạn thân suốt thời học trung học bỗng xuất hiện trong tâm trí Naoko, khiến cô không thể kìm chế nỗi buồn. Chiếc dấu hôn cuối cùng trên môi cô, cảnh gãy cánh của một tình yêu không thể nào vượt qua được ranh giới của thời gian và không gian.
Naoko cảm nhận những giọt nước mắt rơi dần trên gương mặt, hòa quyện với làn nước trong xanh. Chốc lát, cô thả mình xuống bể bơi như muốn vùi cảm xúc sâu kín vào đáy sâu, chạm đến giữa biển cả của mọi lo toan và phiền muộn.