Khi ánh nắng lóe lên trên bầu trời xanh, tôi đứng trước bí mật kinh hoàng mà từ lâu đã che giấu trong suy tư bất an. Nụ cười đều đặn trên môi tôi dần tan biến, thay vào đó là sự quyết tâm và lòng kiên định không ngừng.
Choi Han đứng bên cạnh, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào tương lai đầy không chắc chắn. "Chúng ta không thể giữ bí mật này mãi được nữa," anh nói, giọng điệu quyết định nhưng âm thanh lắng xuống.
Tôi gật đầu, nhấm nháp không khí căng thẳng xung quanh. Giữa biển người đổ xô, chúng tôi là những chiến binh cuối cùng, đứng lên bảo vệ sự công bằng và đấu tranh cho những kẻ yếu đuối.
Với vết thương khó mà làm lành trên cánh tay, tôi quyết định không từ bỏ. Đôi mắt sáng lên như đom đóm trong đêm, tôi khẽ cười, "Chúng ta sẽ không để kẻ xấu ác chiếm đầu được đâu. Hãy cùng nhau đi, Choi Han, để sự ra đời của một anh hùng không chỉ là một giấc mơ mà là hiện thực đầy mạnh mẽ và tinh thần."