Trên bề mặt của hành tinh xác sống, chất đầy bụi và ruộng đá vô tri, một cô gái trẻ hiện lên từ chiếc kén cổ xưa, hơi thở nhanh nhẹn cuồng nhiệt. Ánh mắt của cô tỏa sáng, phản chiếu ánh nắng mặt trời lạnh lùng, và từng đợt gió ghẻ lượn qua mang theo hồi âm của thời hoa lệ đã qua. Trận địa của những kẻ sống dại đã nhường đường cho cô, một sinh vật mơ ước từng thấy trong giấc mơ của họ – Thiên Thần Mang Chết.
Với đôi cánh lấp lánh như lụa xanh lục, cô bắt đầu hành trình kiểm tra từng góc khuất của hành tinh, mục đích chưa từng rõ ràng. Qua từng cuộc gặp gỡ, cô nắm bắt được những nỗi đau, niềm vui và khát khao thầm kín của những người còn sống sót. Nhưng càng tiến xa, cô càng nhận ra sự thật đau lòng – mỗi lời cầu nguyện không phải là giải pháp, mà là cái bẫy hút hồn không thể thoát.
Trong thế giới bị hủy diệt này, cô học được rằng, không phải tìm kiếm lối thoát, mà là học cách sống chung với sự tàn bạo và hỗn loạn. Và từ đấy, Thiên Thần Mang Chết không chỉ là biểu tượng của cái chết mà còn là ánh sáng cuối cùng của hy vọng, khơi dậy lòng can đảm và ý chí sống sót của những tâm hồn mê sảng.