Trên bãi biển rộng lớn, dưới ánh chiều hoàng hôn rực rỡ, Aiko và Hiro đứng đối diện nhau. Tiếng sóng biển xao động nhè nhẹ, tạo nên bầu không khí yên bình nhưng cũng chứa đựng một loại hồi hộp khó tả.
"Aiko à, từ bé tớ đã thầm yêu cậu rồi. Mỗi khi cậu cần, tớ luôn ở đây, ân cần chăm sóc cậu như mẹ vậy. Và hôm nay, tớ muốn nói ra, tớ yêu cậu," Hiro bắt đầu lời nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Aiko không thể tin được vào những gì vừa nghe. Cảm xúc lan tỏa trong lòng cô như một cơn sóng lớn. Cuối cùng, cô không cầm được nước mắt, ôm chặt Hiro và rơi vào vòng tay ấm áp của anh.
"Xa nhau mấy kiếp, hạnh phúc mấy đời. Cảm ơn cậu vì tất cả," Aiko thì thầm, giọt nước mắt rơi trên vai Hiro.
Hai tâm hồn cuối cùng đã hiểu được, tình yêu thời thơ ấu không phải là một illusion, mà là sợi dây kết nối vô hình giữa họ. Và từ giờ, họ sẽ mãi ở bên nhau, thấu hiểu và yêu thương hơn bao giờ hết.