Trên con đường dẫn tới hang động Hắc Ám, Lữ Khâm cùng Thái Sư đã phải đương đầu với một thử thách khác thường. Trước mắt họ không phải là những yêu tinh hoặc quái vật hủy diệt mà là một mê cung tăm tối do Thần Lôi bí mật gìn giữ. Bước vào mê cung, không có ánh sáng, chỉ là sự im lặng kinh hoàng và những âm thanh xa lạ từ những góc khuất.
Lữ Khâm cảm thấy trái tim mình đập rất mạnh, khẽ nhắm mắt lại để tập trung, anh đưa tay đến cây gậy Thái Sư đã trao và bắt đầu bước vào mê cung. Bước đầu tiên đã khiến anh rơi vào một cảm giác lạ lẫm, như thể thế giới xung quanh đang xoay tròn, mọi thứ biến dạng và biến mất trong chớp mắt.
"Tôi sẽ không từ bỏ!" Lữ Khâm thì thầm với bản thân, mỗi bước đi tiếp theo đều đầy quyết tâm và kiên định. Giữa mê cung đen tối, anh nghe thấy tiếng lời xao lạc, tiếng thở dốc của người khác gần đây. Liều mình tiến lên, Lữ Khâm chợt phát hiện một hình phạt khổng lồ từ tường đánh lửa vào phía trước.
Trước khi kịp phản ứng, trong đầu anh hiện lên hình ảnh những người dân bị Thần Lôi biếm họa, đau đớn và khổ sở. Sức mạnh của ba viên ngọc vô cùng cần thiết để cứu bản địa Xích Tử khỏi bãi tang kinh hoàng mà Thần Lôi định xây dựng. Lữ Khâm biết mình không thể thất bại, bởi trên vai anh đã hiện rõ trách nhiệm bảo vệ những người vô tội.