Trong bóng tối u tối của phòng làm việc lạnh lẽo, Minato ngước mắt lên trần nhà, nỗi lo sợ đang âm ỉ bên trong anh như một cơn ác mộng không lối thoát. Ánh đèn mờ nhạt bỗng được bật sáng, Minato quay đầu nhìn thấy Kanemaru đứng ở cửa, ánh mắt anh chứa đựng một điều gì đó khó hiểu và đầy biểu cảm.
"Hãy rời khỏi đây đi," Minato lạnh lùng phán, ánh mắt anh như lửa đốt, "Anh không thể hiểu được những gì tôi đang trải qua. Chẳng có lý do gì tại sao tôi phải chịu đựng mọi thứ này."
Kanemaru bước điều sau, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của Minato. "Hãy tin anh," anh nói, giọng điệu quyến rũ như lời nguyền, "Chúng ta sẽ cùng vượt qua. Anh sẽ không bao giờ đơn độc."
Minato quay người, giọng nức nở ngập tràn trái tim. "Tôi không biết phải làm sao nữa," anh thốt lên, "Nhưng khi anh ở bên tôi, tôi cảm thấy mạnh mẽ. Anh ở bên tôi, anh nhé?"
Kanemaru cười nhẹ, kéo Minato vào vòng tay ấm áp. "Anh sẽ ở đây. Anh sẽ luôn ở đây, bảo vệ và yêu thương em."
Hai người trong vòng tay nhau, họ không còn lo lắng về ngày mai, chỉ cần biết rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi thử thách, dẫn họ đến thiên đường của hạnh phúc mãi mãi.