Trong bóng tối đêm đen, ánh đèn mờ nhòe soi sáng góc phòng rộng lớn. Lục Thượng Cẩm dần từ bước chân mạnh mẽ trở nên run rẩy, không phải vì sự sợ hãi mà là vì sự hối hận. Mối quan hệ giữa anh và Ngôn Dật đã rạn nứt, đứng trước anh giờ đây chỉ còn là bóng dáng lạnh lùng của người anh từng yêu thương.
"Anh biết mình đã sai, nhưng anh sẽ không từ bỏ," Lục Thượng Cẩm thì thầm trong tâm. Ánh mắt anh quệt nhìn Ngôn Dật, xuyên thấu tận đáy lòng người kia nhưng không thấy bóng hồng tình yêu nơi đó.
Ngôn Dật nắm chặt bàn tay, dường như đang cố giữ lại những cảm xúc xao động trong lòng mình. Rồi bỗng, một cơn gió nhẹ thổi qua, kèm theo là hơi lửa lung lay trong lò sưởi. Ngôn Dật quay nhìn lại, vẻ mặt gần như lạnh lùng đã hóa lại một chút nhẹ nhàng, ánh mắt chứa đựng một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Lục Thượng Cẩm nhăn mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngôn Dật thản nhiên bước lại gần anh, ánh sáng từ lò sưởi chiếu rọi lên khuôn mặt cảm thấy ấy.
"Anh không muốn mất em," người khôi ngô ấm áp nhưng quyết đoán nói, "Nhưng anh cần thời gian, và... nơi anh cảm thấy như không còn đó chính là nơi anh có thể tìm thấy chính mình."
Lục Thượng Cẩm thất thần nhưng cũng hạnh phúc, bởi anh biết rằng, dù họ có thể không ở bên nhau từng phút giây, tình yêu của họ vẫn đẹp như mọi khi và sống mãi trong trái tim của họ.