Dưới ánh trăng bạc lạnh leo, cô gái lạ mặt đặt bước chân mềm như nhịp nhàng lên mái nhà cao. Vết thương trên ngực cô rực đỏ dưới ánh sáng như một vết hằn sâu, biểu tượng cho cả một quá khứ đau buồn. Ánh mắt của cô dường như chứa đựng cả một thế giới đầy bi kịch và hy vọng.
Bên dưới, hòa thượng già kia đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo từng bước đi của cô gái. Ông gật đầu nhẹ nhàng, như trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, ông biết trước rằng sẽ có một thử thách lớn mà cô gái ấy cần vượt qua.
"Chúa trời không bao giờ quên người kiên cường," hòa thượng nói, giọng như là một tiếng thánh ca.
Cô gái lạ mặt ngoái đầu lên, ánh mắt lẫn lộn giữa nỗi đau buồn và quyết tâm. "Thử thách của em chưa bao giờ là dễ dàng," nàng thì thầm. "Nhưng em sẽ không từ bỏ, cảm ơn vì đã dặn dò, thầy."
Và từ khoảnh khắc đó, câu chuyện bắt đầu rối ren hơn, những bí ẩn và âm mưu dần hé lộ. Ánh trăng không chỉ là nguồn sáng mà còn là biểu tượng của một sức mạnh vô hình, mang đến sự quyết tâm và kiên định cho những người dũng cảm đương đầu với số phận. Ánh trăng sẽ không lụi tàn, mà sẽ càng rực rỡ hơn giữa bóng đêm tăm tối.