Trên đường chạy trốn náo nhiệt, Hạ Thanh Dương không thể ngừng tự vấn về lý do Ninh Ý Vãn lại biến thành một phản diện đáng sợ như vậy. Ánh mắt lạnh lùng của cô gái xưa kia hiền lành giờ đây tràn ngập sự tàn nhẫn, khiến anh hoảng sợ tột cùng.
Nhưng đột nhiên, một âm thanh lạ lùng từ phía trước vươn lên, khiến Hạ Thanh Dương phải ngừng bước. Đó không phải là tiếng bước chân của Ninh Ý Vãn, mà là một hồi chuông cổ xưa vọng quanh không gian. Ánh mắt anh lập tức quay về phía phía tiếng reo hò xa xa, và anh bắt đầu thấp thỏm chạy theo.
Khi Hạ Thanh Dương đến gần nguồn tiếng nói, anh rất ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ trẻ tuấn tú đang thiết tha với một cuốn sách cổ xưa, cầm một cây bút nét vô cùng sắc xảo. Điều đáng chú ý nhất là khi phụ nữ quay lại, gương mặt ấy quen thuộc nhưng biến đổi với vẻ đẹp huyền bí, không phải ai khác, đó chính là Ninh Ý Vãn.
"Cô... cô là ai?" - Hạ Thanh Dương không thể tin vào ánh mắt của mình, càng không thể tin vào sự tồn tại của người phụ nữ đang đứng trước mắt.
Ninh Ý Vãn cười nhẹ, bước đến gần anh và nhấm nháp từng từ trên cuốn sách cổ, "Ta vẫn là Ninh Ý Vãn, nhưng phải xin lỗi vì đã phải tạo ra bản thân phản diện để bảo vệ chính mình. Bi kịch và trăn trở của ta đều nằm trong những dòng chữ này, anh a."
Hạ Thanh Dương lúng túng, không biết liệu đây là mộng hay thực. Nhưng giọng nói của Ninh Ý Vãn truyền đến như một tín hiệu hy vọng, mở ra những khám phá không ngờ trước mắt anh. Liệu rằng mọi chuyện đã kết thúc, hay đây mới chỉ là khởi đầu cho những hiểu biết mới?