Trên bàn là chiếc bưu thiếp màu hồng nhạt, trải dài những đường viền mềm mại, như một cánh hoa rụng từ bầu trời đầy sao. Linh tử thần cảm thấy lòng đau xót khi nhặt lên chiếc bưu thiếp, đọc lời chúc của cô bé trẻ. Trái tim bị thương của cô bé chảy máu, cô ấy cầu xin Linh dưới hình hài của đứa trẻ mắt đẫm nước mắt. "Hãy là bạn của tôi," bức bưu thiếp nhấn mạnh.
Linh bước vào căn phòng ẩn mình của cô bé, mọi thứ như đang kể lại câu chuyện bi kịch của cuộc sống cô bé. Trên tường, những bức tranh tường vẽ tay nhưng đầy sức sống, từng nét vẽ đều phản ánh tâm hồn trẻ con. Linh nhận ra rằng cô bé chìm đắm trong thế giới tưởng tượng để chạy trốn hiện thực khắc nghiệt.
Bước chân nhẹ nhàng, Linh chạm tay lên mái tóc nâu ấm áp của cô bé trước khi lên ngôi tư duy của một cô bé tưởng chừng đơn giản. "Tại sao em lại muốn trốn chạy?" Linh hỏi, giọng nói êm tai đến lạ lùng giọt nước mắt chảy ra khỏi mái miệng tròn căng.
Câu trả lời của cô bé không phải là lời nói mà là một cất giữ ẩn sâu trong đáy lòng. Linh hiểu rằng, để trấn an linh hồn đang lạc lối, anh cần phải thấu hiểu và chiếu sáng bóng tối trong tâm hồn cô bé. Một cuộc trò chuyện âm thầm bắt đầu, mở ra một tràng ký ức vụn vỡ, vết thương khôn nguôi, và cơ hội đổi mới lẻn vào mỗi tia nắng ấm.