Trong buổi chiều ẩm ướt, từng hạt mưa như những viên ngọc lấp lánh, rơi lã lên mái hiên của trường học. Maya và Kaito đang dành thời gian riêng tư trong thư viện, cả hai đều im lặng. Maya nhìn chăm chú vào cuốn sách trước mặt, trong khi ánh mắt của Kaito dường như mơ hồ, lạc lõng.
Tâm trạng của Kaito như một tờ giấy trắng, không bóc tách, không lý do. Cô gái biết dữ rằng, sau lớp vỏ lạnh lùng ấy, anh chàng ẩn chứa nhiều bí mật. Và dần dần, chính bản thân Kaito là một bí ẩn cần phải giải mã.
"Kaito à, sao không nói chuyện đi chứ? Chúng ta không thể im lặng mãi như vậy," Maya nhẹ nhàng bắt đầu cuộc trò chuyện.
Kaito nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Maya, trong tim anh dường như có một lực lượng lớn đẩy anh phải mở toang cánh cửa kín bí. "Maya à, tôi... tôi có một khả năng không bình thường," Kaito từ từ thốt lên, giọng nói khẽ khàng như làn gió mùa thu.
Maya nhấp nháy mắt, "Khả năng gì vậy?"
Kaito ngậm ngùi nhìn Maya, "Tôi có thể thấy được tương lai của người khác."
Maya cảm thấy một cảm xúc đặc biệt lan tỏa trong lòng mình. Cô không biết liệu đó là sự sợ hãi hay ngạc nhiên. Nhưng dần dần, cảm xúc của cô trỗi dậy, như là một ánh sáng đang phát sáng trong bóng tối.
Từ đó, bí mật của Kaito và Maya không còn là điều kín đáo nữa. Chính sức mạnh đặc biệt ấy đã kết nối họ lại gần nhau hơn, mở ra những cánh cửa mới đầy kỳ diệu và bất ngờ trong tương lai đầy hứa hẹn của họ.