Trên bầu trời đêm vô tận, Baek Yi-soo và Baek Do-gyeong đối diện nhau, ánh mắt hận thù đầy lửa tan biến vào không gian. "Em đã bao giờ suy nghĩ về sự thật chưa, Do-gyeong?" Yi-soo nói, giọng điệu trầm lắng như một bản tấu huyền bí. "Anh sẽ không để em chìm đắm trong cơn ác mộng này mãi."
Do-gyeong đáp trả bằng một nụ cười cười nghênh ngang, "Có phải anh cũng đã quên công lý đã cướp đi một phần tình thân của chúng ta không, anh trai?" Ánh đèn dập tắt, những bức rèm đen bao quanh bỗng trở nên huyền bí và mê hoặc đến lạ lùng.
Những lời nói, những cử chỉ, và ánh mắt sắc bén của họ, tất cả đều nuốt chửng vào một màn đêm u tối, nơi những bí ẩn từ quá khứ bắt đầu hé lộ những mảnh ghép đau thương và những vết xước tâm hồn. Sự phân cách giữa ánh đèn và bóng tối, giữa linh hồn và tâm hồn, liệu có còn tồn tại khi mọi ký ức đều tan biến vào hư không?
Vào lúc ánh sáng bắt đầu vơi đi, bản ngã của họ liệu có thể vượt lên trên sự hận thù và tuyệt vọng, hay sẽ chìm sâu vào vực thẳm không lý do và giải thích nào? Mọi quyết định đều đặt trước họ, nhưng liệu họ có thể chấp nhận trách nhiệm của mình trước quá khứ và tương lai, hay sẽ mất lòng tin vào cái gọi là "đứa em sinh đôi của mình"?
Đêm vẫn còn dài, và trái tim họ, liệu có thể tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, hay sẽ chìm đắm trong biển lửa của thù hận không lối thoát?