Trong một buổi tối u tối, Fumitaka bước vào phòng Takihiro mà không một tiếng động. Ánh đèn rèm ẩn hết bóng tối lấp lánh trên khuôn mặt đầy góc cạnh của cậu. "Anh ơi, tại sao em phải biết sự thật từ... một người khác?" Fumitaka bỏ câu hỏi ra không trả lời dừng trước Takihiro. "Anh ấy đã nói với em về mẹ. Về em trai của anh. Và về cuộc sống bí mật mà anh đang giấu."
Cái nhìn của Takihiro trở nên lạnh lùng, cố gắng che đi sự rạn nứt trên bề mặt không biểu cảm của mình. "Anh sẽ không hiểu, Fumitaka. Cuộc sống của em không liên quan đến anh." Tuy nhiên, ánh mắt toát ra sự đau khổ, sự cô đơn không ai có thể hiểu được.
Fumitaka bất ngờ nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Takihiro, "Em có thể chẳng hiểu, nhưng em muốn. Anh muốn biết mọi điều về em, để anh có thể giúp em, chăm sóc em trong bất kỳ hoàn cảnh nào." Câu nói động viên vang lên trong căn phòng khép kính, nhưng không thể xoa dịu nổi đau khổ ẩn sau con người mạnh mẽ mà Takihiro đã tạo ra.
Và từ tiếng nói yếu ớt lần đầu tiên, những bi kịch, bí mật, và khao khát của Takihiro bắt đầu được hé lộ, khiến cho Fumitaka dần khám phá một con người đầy mép mang, đập thẳng vào trái tim khát khao yêu thương của mình.