Trong một buổi chiều nắng, Asuza và Honjo đi dạo dưới hàng dương xanh mướt, chỉ dừng lại khi sự im lặng trở nên khó chịu. "Mùa hè này quá nóng!", Asuza rên rỉ, cố vuốt nhẹ lớp áo dài mười mộc nhưng không giảm được cảm giác ngột ngạt. Honjo nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, "Anh sẽ đưa em đến Okinawa, chỗ mà gió biển mát lạnh nhất". Asuza nhếch môi, "Em muốn đến Hokkaido hơn". Sự bất đồng nhỏ nhặt đó đã làm tan chảy không ít khoảnh khắc ngọt ngào đôi bạn trẻ.
Trong một lần trốn học, họ bất ngờ lạc vào một cánh rừng sâu không biết tên. Lúc đầu, cả hai đều hoảng sợ nhưng dần dần, họ nhận ra rằng, chỉ khi đứng cạnh nhau, họ mới cảm thấy an toàn và bình yên. "Có lẽ chúng ta không cần phải chọn giữa Okinawa và Hokkaido. Chúng ta chỉ cần ở bên nhau, nơi nào cũng trở nên đẹp đẽ", Honjo vỗ nhẹ vai Asuza, ánh mắt đầy ánh nắng. Asuza nhìn anh, rồi cười tươi, "Đúng vậy, bởi vì nơi đó, chính là nơi ta gọi là 'nhà'".
Tình yêu của họ không cần phải theo bất kỳ quy chuẩn hay sở thích nào cả, đơn giản chỉ cần mãi bên nhau, họ sẽ luôn tìm được chốn bình yên và hạnh phúc của riêng mình.