Trên bàn piano cũ kỹ, những nốt nhạc tuôn trào ngược dòng thời gian. Anh, với vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt cay đắng, đầu đọc đầy những quá khứ đen tối. Còn cô, với cánh tay bó bột và những vết cắt sâu thăm thẳm, lặng thinh đối mặt với những lỗi lầm không thể nào xóa nhòa. Mỗi tiếng phím sôi động là một lời khẳng định cho sự thương hại và hối tiếc.
Tiếng piano dần lắng xuống, anh và cô đều nhìn nhau với ánh mắt đầy trăn trở. "Tại sao?" - câu hỏi bất ngờ thoáng qua, khiến họ phải đối diện với bản thân, với quá khứ, và điều quan trọng hơn, với tương lai của họ. Sự im lặng tràn ngập không gian như một trận ác mộng, nhưng rồi từ câm lặng, họ cùng nhau khép lại những khuyết điểm của bản thân.
Vào một buổi tối cô đơn, giữa những nốt nhạc lặng thinh và ánh đèn ấm áp, họ hiểu rằng, dù có bao nhiêu khó khăn và nỗi đau, chỉ cần có nhau, họ vẫn có thể tìm ra niềm vui, tìm lại chính mình, và sống hạnh phúc được.