Trước ngày cô ấy chuyển đi, không khi nào cô biết rằng cậu tưởng chừng như là tâm trí chốn bình yên của cô suốt những năm tháng học trò. Cậu thường xuyên nghĩ rằng cô ấy sẽ yếu đuối và cần có cậu bên cạnh mỗi khi vướng phải khó khăn. Nhưng rồi đến một ngày, cậu hiểu ra rằng mình mới chính là người không thể làm gì nếu thiếu bóng dáng của cô ấy.
Dần dần, những kí ức đẹp về cô ấy như những đoá hoa khép lại, chìm vào quên lãng. Cả tuần trôi qua lặng lẽ, cậu cảm thấy như bản thân đang rơi vào một cảnh lặng thinh, chỉ có tiếng nước rơi từ vòi sen như âm nhạc hòa quyện với những ưu phiền trong lòng. Mỗi cử chỉ, cử động của cô ấy đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu, như hình ảnh cuối cùng sắp phai nhạt theo thời gian.
Và rồi đến ngày cuối cùng, khi cô ấy đứng trước cánh cửa, sẵn sàng bước ra khỏi cuộc đời của cậu, tất cả những gì cậu muốn nói cứ trôi đi vào hư vô. Câu nói cuối cùng chẳng thể thoát ra khỏi đầu cậu, chỉ là một cái gật đầu khẽ nhẹ, như lời chia tay không lời từ. Đôi mắt cô ấy nhìn cậu trong vắt bóng hình xa xăm, còn cậu, đứng đó, chẳng thể nào đứng ra nói lời cuối cùng để giữ lại cô ấy.