Trương Tiểu Bạch đang ngồi trong căn phòng tối om và lặng, nhìn chằm chằm vào cặp mắt sáng lóa của một con quỷ dữ. Một mồi rắn độc đã xâm nhập vào ngôi nhà của mình, và con quỷ này chỉ có thể nhìn thấy bằng ánh sáng phát ra từ đôi mắt hắn. Tuy nhiên, Trương Tiểu Bạch không hề run sợ, thậm chí còn phát ra một nụ cười tự tin.
"Bạn đã đến đúng lúc," Trương Tiểu Bạch nói, giọng điệu bình thản nhưng rõ ràng chứa đựng sự quyết đoán. "Một trận chiến giữa chúng ta đây."
Con quỷ lắc đầu, đôi mắt sáng lên trong bóng tối. Hắn chưa từng gặp phải kẻ nào dám đối đầu một cách mạnh mẽ như vậy.
Hai thế lực tiềm ẩn, một phía là sức mạnh siêu nhiên của con quỷ, một phía là khả năng đọc tâm lý và dự đoán tương lai của Trương Tiểu Bạch, bắt đầu va chạm tại điểm gặp nhau.
Quỷ dữ lao tới, cánh tay vuốt ra đầy hung dữ. Nhưng Trương Tiểu Bạch không hoảng sợ, hắn đọc được ý định tấn công từ lâu và nhanh nhẹn né tránh.
Cuộc đấu giữa hai bên diễn ra khốc liệt, hấp dẫn và đầy kịch tính. Trương Tiểu Bạch không chỉ sử dụng sức mạnh siêu nhiên của mình mà còn tận dụng trí tuệ, khôn ngoan để đánh bại đối thủ. Và cuối cùng, sau một chuỗi pha xử lý nhanh nhạy, hắn chiến thắng.
Con quỷ dần phai nhạt và biến mất, chỉ còn lại một ánh sáng le lói từ đôi mắt của Trương Tiểu Bạch. Hắn không phải là một anh hùng vì sức mạnh vật lý, mà là từ trí tuệ và lòng can đảm của mình. Đã đến lúc hắn chứng minh giá trị thực sự của mình, không chỉ với thế giới mà còn với bản thân. Trương Tiểu Bạch, một kẻ phế vật mà bây giờ đã trở thành một hùng mãnh vô hạn thôi diễn trên con đường trở thành anh hùng.