Trên con đường rợp bóng cây, Tiên Đế và Đế Vương nhìn nhau qua hai vế thư minh. Ánh mắt sắc lẹm của họ phản chiếu những hiện thực mà họ không thể tránh khỏi: sự đối đầu không phải chỉ vì quyền lực, mà còn vì một sự thừa nhận và sự hiểu biết về chính mình.
Tiên Đế Thần Vực cảm thấy một trái tim nặng trĩu bởi vết thương vẫn còn nóng bỏng từ quá khứ quái đản. Ông khát khao trả thù, nhưng cũng chạm mặt với viễn cảnh sống trong bóng tối của bản thân. Điều gì khiến ông xác định mình là kẻ trở nên đau đớn hơn là người tha thứ?
Trong khi đó, Đế Vương Hắc Ám cũng không hề yếu đuối. Thân phận của ông mơ hồ giữa trách nhiệm và quyền lực, giữa tình yêu và hận thù. Liệu ông có thể vượt qua ranh giới của chính mình để tìm ra lối thoát trong cuộc chiến không lưu luyến?
Hai linh hồn hiện đại bừng tỉnh trong lặng lẽ, bắt đầu một trận chạm trán đầy khích lệ giữa hai người có số phận dây dưa với nhau. Không chỉ là cuộc chiến giữa cái thiện và cái ác, mà còn là cuộc thách thức về bản ngã và sự tự do. Hai người, có lẽ, chẳng quá là hai phần riêng lẻ của một câu chuyện đã được phải tạo ra từ vạn cổ.