Trên đỉnh núi đá phủ đầy tuyết trắng, Vương Duệ đứng đối diện với kẻ thù cuối cùng - Thái tử Hàn Trạch. Ánh mắt của hắn lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc bén, tràn ngập nỗi đau và tuyệt vọng. Hai người đã từng là bạn bè thân thiết, nhưng bây giờ đứng đối mặt nhau với hai quyết tâm trái ngược.
"Vương Duệ, ta không hiểu tại sao người lại chọn con đường này," Thái tử Hàn Trạch lên tiếng, giọng điệu đầy tiếng thách thức.
Vương Duệ nhẹ nhàng đáp, "Ta không thể để cho âm mưu của ngươi tiếp tục. Vì sự an toàn của thế giới."
Hai người không còn thời gian để thảo luận thêm. Họ rút kiếm, sức mạnh từng bước thênh thang. Những cú đánh rơi xuống như những cơn giông tố, vang lên âm nhạc của cuộc chiến. Đau khổ và hy vọng, tuyệt vọng và niềm tin đan xen trong từng cú đánh.
Cuối cùng, một đòn kết liễu được tung ra. Ánh lửa vàng phát ra từ ngọn kiếm, cắt ngang trời đêm như một vầng sáng tuyệt vời. Thái tử Hàn Trạch ngã xuống, con tim hắn dừng đập trong sự hồn nhiên. Vương Duệ nhìn vào ánh sáng, biết rằng trận chiến đã kết thúc. Nhưng liệu cuộc đời hắn có kết thúc ở đây hay chỉ là một khởi đầu mới?