Trên bước đường đá cung điện nguy nga, ánh nến lung linh soi sáng, Lâm Tuyết Ngân đứng đối diện với Tà Vương Lăng Thịnh, ánh mắt đầy thách thức. "Ngài không phải đối thủ của ta, mà là người cần phải thấy mình thua trước ta," cô tự tin nói, giọng điệu không chút sợ hãi.
Lăng Thịnh nhếch môi cười khẩy, "Một cô gái chẳng qua là Độc Phi mới, sao dám nói những lời khích bác với ta?"
Một cơn gió ồn ào thổi qua, Lâm Tuyết Ngân lạnh lùng nở nụ cười, "Vì ta biết ngài không thể ngờ đã từ bao giờ, trái tim đã dần đổi thay vì ta." Lời nói của cô phá vỡ không khí im lặng xung quanh, khiến Tà Vương phải giật mình.
"Ngươi nói sao?" Lăng Thịnh không kìm được sự hoảng sợ.
"Sự thật là, từ lâu trước, ngài đã không còn là Tà Vương lạnh lùng nữa. Trái tim ngài đã rơi vào tay ta từ khi nào," Lâm Tuyết Ngân ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt người đàn ông trước mặt.
Ngày hôm đó, tình yêu lấp lánh như ánh sáng chiếu sáng lối đi của hai người, khám phá những rung động mà tinh thần lãng mạn của Tà Vương từng ngày trở nên rõ ràng hơn. Thế giới của họ bắt đầu thay đổi, nơi mà tình yêu thắng hết mọi thử thách, giữa một Độc Phi kiêu hãnh và một Tà Vương mạnh mẽ nhưng yếu đuối trước tình yêu.