Trên căn phòng tối om, ánh đèn le lói nhấp nhô mỗi khi gió lùa qua cửa sổ. Cô gái trẻ ngồi một bên, với ánh mắt xa xăm nhìn về phía cửa ra vào. Cô không nói, không cử động. Chỉ đứng đó, như một bóng ma đổ bóng lạ lẫm. Tôi tự hỏi tại sao, tại sao cô lại mãi đứng đó, cứ ngày qua ngày, giờ qua giờ.
Trong khi cả ngôi nhà phủ trùm bởi bóng tối và sự im lặng, từng âm thanh nhỏ nhẹ như tiếng gió len lỏi qua, tiếng reo hò từ xa lắng dần và cứ thế văng vẳng khắp căn phòng. Bỗng từ góc tối, bóng dáng một cậu bé hiện lên, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào tôi. Hồn tôi bị xuyên thấu bởi ánh nhìn đó, nhưng không sợ hãi, chỉ là sự tò mò không lời.
Những bí ẩn khó hiểu, những linh hồn bị mê hoặc và những âm thanh không lời, tất cả tạo nên một bức tranh u tối và huyền bí mà tôi không thể hiểu rõ. Đứng giữa ranh giới của hiện thực và huyền bí, tôi bắt đầu cuộc hành trình tiến vào vùng đất chưa từng bước chân, nơi mà sự thật và ảo ảnh giao nhau, nơi mà linh hồn từ bóng tối thức tỉnh, và nơi mà câu trả lời đang chờ đợi ở phía cuối.