Ánh trăng trải rực trời cao, sáng bóng cung điện hoành tráng giữa vùng đất âm u. Tử Vong Quân Chủ đứng đó, bước chân chập chững, trái tim anh rối bời giữa lý trí và tình cảm. Giọt lệ hoen ướt đôi mắt, những kí ức đau buồn lặng lẽ trỗi dậy.
Nghĩ về những người lính dũng cảm đã hy sinh, về lời thề bảo vệ đất nước, anh chợt nhận ra rằng không chỉ có chiến thắng mới đem lại hạnh phúc. Bản thân anh, bao năm sống trong bóng tối cô độc, chẳng thể hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc sống.
Ánh sáng trăng ẩn hiện trong góc phòng, lời thì thầm của bóng đêm thấm qua cửa sổ mở toang. Tử Vong Quân Chủ bước về phía bậc thang cuối, bước cuối cùng của một hành trình dài. Những khúc mắc xưa cũ nhưng chưa được giải đáp, lòng tràn đầy sự bi thương, anh đè nén cảm xúc, mở lòng trước quyết định cuối cùng.
Một tia sáng mỹ lệ xuyên qua cửa sổ, ánh trăng lấp lánh, trải rọi một con đường mới, kết thúc cho tiền kiếp và mở ra cho tiếp theo. Bước chân cuối cùng, Tiên Tử bất tử ngã xuống vực sâu, để tìm kiếm cho mình một phần thiêng liêng, một cơ hội mới để hiểu rõ hơn về bản thân và sứ mệnh còn dang dở.