Trên ngọn núi đá, hơi gió lạnh thổi qua như một lời cảnh báo vô hình. Hách Lỗ Đồng, gã sơn tặc vĩ đại, đứng đó với ánh mắt trầm ngâm, lặng im như đêm tối vướng bóng. Gã no lực phủ đường tạo cơ may, dày vò bất mãn giữa lẽ tạng và tình cảm.
Những năm tu vi cao cường bên cạnh, khuôn mặt gã trở nên ẩn hạt sương, cảm xúc trái ngược như ban mai trong vườn mộng. Tình huynh đệ rối ren, sợ rằng sẽ mạc lương tâm, phản bội như đóa hoa đã rụng khi mùa đông về.
Nhưng số phận đã sắp đặt, lão bà não nề bỏ qua đơn ưng, để gã đâm đầu vào nỗi u ám không lối thoát. Liệu Hách Lỗ Đồng có thể giữ vững lòng dũng cảm trong cơn bão tưởng nhớ, hay sẽ bị cuốn theo dòng thời gian không lối đi về? Câu chuyện về sự thương tâm và tận thế liệu có kết thúc như lời tiên tri của vực sâu tối thẳm?