Trong cung điện vương giả, bóng đêm vây kín, Hoàng hậu độc ác cảm thấy lòng mình rung động trước ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên khuôn mặt trẻ trung của một thiếu nữ đầy màu sắc. Ánh mắt lạnh lùng nhưng rùng rợn của cô dường như không thể rời khỏi hình bóng người kia. Thái hậu, với nụ cười chứa đựng sự hiểm độc hồn nhiên, đã đưa ra một tuyên ngôn đầy đe dọa.
Đối diện với sự kiêng nể của Hoàng hậu, thái hậu không chút sợ hãi mà lên tiếng: "Điều đó có thể đúng, nhưng cung đình này không chỉ thuộc về người. Ta sẽ không để một kẻ độc ác như người làm tổn thương nữa!"
Lòng dũng cảm trong tâm hồn Hoàng hậu dần thức tỉnh, khi hoàng đế lặng thinh nhìn cô với ánh mắt chân thành. Lời thề của người đàn ông ấy vang lên, hứa hẹn bảo vệ và yêu thương cô mãi mãi. Và lúc này, Hoàng hậu cảm thấy sự bế tắc, nỗi sợ hãi bỗng dưng biến mất, thay vào đó là tình cảm ấm áp và an toàn. Cuộc sống của cô đã thay đổi từ một kẻ độc ác thành một người phụ nữ biết quý trọng tình yêu và sự bảo vệ.