Đến những ngày cuối tuần, sau những lần cố gắng giả lời ngủ, Bakuya quyết định mạo hiểm ra ngoài để thử kiếm một chút giấc ngủ lặng. Dẫn con đường quen thuộc, anh dạo chân đi theo lối mòn đường xanh tươi của công viên, nơi ánh đèn trăng chiếu sáng nhẹ nhàng, tạo ra những bóng ma mờ mờ trên mặt đất.
Khi đến gần cây gốc cổ thụ, Bakuya phát hiện một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi đọc sách. Ánh sáng trăng bắt lấy mái tóc màu xanh bạch kim của cô gái, khiến cô trở nên mềm mại như trong truyện cổ tích. Kimidori - cái tên được Bakuya tự đặt cho cô, vì màu tóc xanh của cô giống như màu lá kim đỏ đặc trưng mà Bakuya từng thích.
Không nhấp mắt khỏi Kimidori, Bakuya cảm thấy lòng mình bắt đầu xuyên thấu những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua. Mặc dù cảm thấy tự ti và khó chịu với những trò đùa, nhưng ánh sáng ai cũng cần, đến từ Kimidori giúp Bakuya nhận ra giấc ngủ không cần phải đến bằng cách cô ngủ cùng anh, mà chỉ là bằng cách cô cung cấp cho anh nguồn năng lượng tích cực, niềm vui và tình yêu thương.
Dần dần, Bakuya nhận ra rằng không phải giấc ngủ mà mình đang tìm kiếm, mà chính là một tình cảm ấm áp, chân thành và sâu sắc. Với Kimidori, Bakuya tìm thấy sự an yên và hạnh phúc mà dường như cậu chưa từng trải qua. Và khi Bakuya nhận ra giấc mơ không chỉ là nơi ngủ yên bình, mà còn là nơi có Kimidori, cả hai bước vào một chặng đường mới, nơi mà tâm hồn họ tìm thấy sự an bình trọn vẹn...