Trong một buổi chiều ảm đạm, Hiro bất ngờ chạy vào phòng học và phát hiện Hana đang ngồi uống cà phê một mình, ánh mắt nhìn xa xăm. Anh không thể ngờ rằng cô gái lạnh lùng kia lại tỏ ra đây đứng nơi trống vắng. "Hana, có chuyện gì vậy?" Hiro cẩn thận tiếp cận và hỏi.
Hana không trả lời, chỉ nhấc cốc cà phê lên uống hết một hơi. Ánh mắt đầy ánh sáng của Hiro lấp lánh như muốn đi sâu vào tâm hồn đen tối của Hana. "Tôi... Tôi đã không nghĩ mình có thể tin được ai đó nữa," Hana lẩm bẩm.
Hiro nhận ra những vết sẹo tâm hồn trên khuôn mặt thanh tú của Hana, và anh bắt đầu hiểu ra lí do vì sao cô luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh. "Hana ơi, em không cần phải chịu đựng mọi thứ một mình đâu. Tôi ở đây, luôn ở đây để nghe em kể và giúp em vượt qua mọi khó khăn," Hiro nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hana.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, kết thúc như một chương mới cho tình yêu dần nở rộ giữa Hiro và Hana, mở ra những trang mới của cuốn sách tình yêu trong lòng họ. Tình cảm của họ không chỉ là niềm vui hạnh phúc mà còn là sức mạnh, sự bình yên cuối cùng mà Hana từ lâu đã khao khát.