Kaguya nằm trong bóng tối, với ánh sáng lẻ loi từ ngọn đèn đêm. Hai đôi mắt xanh ngọc nhìn chằm chằm vào trần nhà, tưởng chừng đang tìm kiếm câu trả lời cho một bí ẩn không lời giải. Một cơn mơ ác liệt từng đoạt giấc ngủ của cô, nhốt cô trong mê cung của những kí ức đau buồn. Tiếng rên rỉ yếu ớt của Mokou đến từ phòng bên cạnh gợi khẩn cầu khó diễn tả. Nụ cười của Kaguya không còn phảng phất niềm vui nữa, thay vào đó là nỗi lo âu chất đống trong lòng. Điều gì đã xảy ra với người bạn đồng hành cùng thời gian và vô tận? "Mokou ơi, ngày hôm qua là một giấc mơ đen tối. Hãy cho ta biết sự thật, để ta được an lòng," Kaguya nói như đang thề non không dứt. Chờ đợi lời đáp, cô như một con tê tê bước vào mê cung tâm hồn, không biết rằng cô đang vận mình vào vùng nguy hiểm mà không thể quay lại.