Trong một đêm trăng sáng trên lãnh địa rộng lớn của triều đại, Ánh Tuyết ngồi bên cửa sổ, nhìn ra xa xăm cuộc đời. Trí tuệ sáng bật như ánh trăng, cô hiểu rằng lãnh cung không khác gì một mê cung đầy rẫy mưu toan và tâm tử vong tròn. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều là một rủi ro, là một cơ hội để lật đổ hay bị lật đổ.
Và rồi một ngày, khi Ánh Tuyết được đưa ra khỏi lãnh cung, cô không thể tin vào ánh sáng đang chờ đợi phía trước. Tỷ tỷ của mình, đầy âm mưu và đố kỵ, bắt đầu vén màn bí mật, tạo ra những sóng dữ trong hậu cung. Cô phát hiện ra rằng, bên cạnh mái đầu hoàng mi, còn tiềm ẩn không biết bao nhiêu uẩn khúc và phản bội.
Với tội ác trên vai, Ánh Tuyết tỉnh giấc và nhìn thấu thế giới xung quanh. Dường như mọi thứ đều xoay quanh sự tham vọng và số phận. Cô quyết định vươn ra khỏi bóng tối của tâm hồn, để tìm kiếm công bằng và tự do cho chính bản thân, như một cánh bướm hồng đào muốn bay, không trói buộc bởi bất kỳ điều gì trừ tình yêu và lẽ phải.