Trận mưa tuyết bắt đầu rơi, những hạt tuyết đầu tiên nhẹ nhàng rơi xuống, biến những góc phố trở nên mị hoặc và yên bình. Tôi đứng chăm chú nhìn vào ánh mắt đang đốt cháy mọi thứ của nam chính. Anh ta, người con bị bỏ rơi của địa ngục, vẫn giữ vững bản chất hận thù cháy bỏng, ánh mắt lạnh lùng như khói lửa lam lũ bao quanh.
"Em không thể chạy trốn được, công chúa giả mạo," cười khẩy, ánh mắt anh như đốt cháy tất cả những điều ngây thơ và trong trắng trong tôi.
Tôi bước về phía anh, mái tóc dài mượt bay trong gió mưa. "Tại sao anh lại như vậy? Tại sao không để tâm đến tình cảm của mình?" lời hỏi thẳng thắn thoáng qua môi tôi, nhưng câu trả lời từ anh vẫn chưa đến.
Những hạt tuyết tiếp tục rơi, nhưng chúng không mang lại sự lạnh lẽo. Chúng biến thành những cánh hoa tuyết bay lượn quanh chúng tôi, tạo nên một không gian mộng mị, nhưng cũng đầy sự đau thương và sóng gió.
"Chúng ta cần nhau, không phải để hủy hoại, mà để học hỏi và chữa lành," tôi nói với quyết tâm trong tim. Nhưng liệu tâm hồn tôi và nam chính có thể cùng nhau vượt qua ranh giới của tình yêu và hận thù, hay sẽ chìm sâu vào cuộc chiến tâm lý không lối thoát?