Trên bãi biển hoàng hôn, Jessie đứng đó, ngước nhìn những tia nắng cuối ngày lung linh chớp lóa trên mặt sóng biển. Bước chân nhẹ nhàng trên cát, cô cảm nhận mỗi phút giây trôi qua đều như dừng lại, như một khoảnh khắc muối mặt ngọt ngào mà cũng đớn đau.
Rồi từ phía xa, tiếng bước chân lặng lẽ vang lên, Edward xuất hiện, ánh mắt tìm kiếm và hối hận. Jessie không cảm thấy gì, chỉ là một trái tim đau nhói mãi mãi không lành lặn. Hai người đứng đối diện nhau, mặt trời lúc này chìm dần vào đại dương, như ngụm hận thù và tuyệt vọng tràn ngập không gian.
"Anh không xứng đáng với em," tiếng nói của Edward vang lên, như một lời tiên tri cho cả hai. Jessie nhìn anh, ánh mắt đầy nước mắt nhưng không còn hận thù. Trái tim cô như tan chảy trong cảm xúc, nhưng có một điều gì đó khác lạ bao lâu nay đã mất đi.
Và khi cả hai bước lại gần nhau, bầu không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Liệu Jessie có thể tha thứ cho Edward, hay quá khứ sẽ tiếp tục là gánh nặng không thể xoá nhòa? Câu trả lời nằm ẩn trong những vết sẹo tâm hồn, và tình yêu cuối cùng có thể là sợi dây cuối cùng nối liền hay sẽ đặt ra những bí mật không thể lãng quên?