Bầu trời đêm kia, kinh thành phủ lên tầng tầng mây đen dày đặc, như địa ngục với những tia sáng rơi lụi từ cung điện Hoàng Kim. Trầm mặc dường như chẳng thể chịu đựng được sự hỗn loạn, sự âm mưu đen tối đang được vạch trần.
Bàn tay của Thẩm Chiêu run rẩy, nắm chặt vị thần sáo bạc mà mọi người đều gọi là "Kim nhất bộ bất tử". Một quân đội Nguyên thù dần tiến sâu vào lãnh thổ Minh quốc, thổi bay những luồng gió ô trừng, đem theo ánh sáng từ hỏa thạch giăng lên khắp nơi. Không biết chúng tới từ đâu, không biết chúng đi về đâu, chỉ biết rằng chúng muốn món vật quý giá kia.
Tuy nhiên, trước mặt sự tàn bạo của kẻ thù, Thẩm Chiêu chẳng sợ hãi, lờ đi nỗi lo, như một ngọn nến sáng trong bóng tối. "Ta sẽ không đánh mất lòng tin của dân chúng," anh phát biểu, tiếng nói quyết đoán và uy nghi truyền đạt qua khoảng không vô định.
Rồi, đột ngột, vị thần sáo bạc phát ra một tia sáng sắc bén. Thẩm Chiêu không còn trông giống như con người, mà giống như một vị thần vô hình từ thời đại cổ xưa. Cuộc chiến leo thang vô cùng, khi anh hùng đã trở thành một thực thể bất tử, tái sinh không ngừng giữa ngọn lửa chiến trường.
Hỏa hoạn đã bắt đầu, và truyền thuyết mới về "Kim nhất bộ bất tử" sẽ tiếp tục viết nên trên những cánh đồng cháy rực lửa và dòng máu cuồng nộ...