Allen nhìn chằm chằm vào ánh mắt ám ảnh của Charlotte, anh cảm thấy những vết thương tâm hồn của cô gái trẻ nằm trước mình như rõ ràng hơn bao giờ hết. Điều duy nhất anh muốn chính là biến cuộc sống u ám của cô thành một bức tranh đẹp đẽ, nơi mà hạnh phúc vẫn còn tồn tại.
"Làm sao ta có thể giúp ngươi vượt qua nỗi đau ấy?" Allen thầm nghĩ, ánh mắt đầy ánh lửa của anh nhấn chìm vào đôi mắt to tròn của Charlotte.
Người phù thủy bước qua bóng tối, nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ trên mái tóc nâu óng ả của cô gái. "Hãy tin vào ta, hãy để ta dẫn dắt ngươi qua những cơn mưa dông tăm tối," anh nói, giọng khẽ, như một lời nguyền vị tha.
Và từ sự im lặng, Charlotte nhìn lên với sự hi vọng lấp lánh trong ánh mắt. Bởi biết đâu, giữa biệt thự hoang tàn ấy, một tia sáng hạnh phúc chân thật đã bắt đầu vẽ lên con đường phía trước, làm tan biến màn đêm u ám, để mở ra một tương lai mới, nơi mà họ cùng nhau chứng minh rằng nguồn sáng luôn tồn tại, dù trong bóng tối tăm tối nhất.