Ánh nến lung linh phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt đầy nước mắt của Nhan Xu, khi cặp mắt lạnh lùng của Tiêu Tịch Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô. Trái tim cô bỗng dưng đập nhanh hơn, ngập tràn cảm xúc khó tả. "Anh... anh làm gì vậy?" Nhan Xu không thể kiềm chế được sự hoảng sợ và bối rối lẫn lộn trong lòng mình.
Tiếng của Tiêu Tịch Hàn dần trở nên êm dịu. "Em đã chứng minh cho mình và cho tôi thấy điều quan trọng nhất, đó chính là em không phải là nữ phụ vô tri trong câu chuyện này." Anh cất tiếng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự quyết liệt. "Ta sẽ không để lịch sử lặp lại, ta sẽ không để ai định đoạt số phận của chúng ta."
Nhan Xu nhỏ nhẹ giơ tay, đặt lòng bàn tay lên lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Tịch Hàn. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ sự chạm này truyền vào từng tế bào của cơ thể. "Anh... anh sẽ ở bên cạnh em sao?" Câu hỏi tỏa sáng trong đôi mắt cô, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm tối.
Tiếu Tịch Hàn nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh của Nhan Xu, bóng dáng của anh như hòa quyện với ánh sáng nến. "Ta sẽ ở đây, vĩnh viễn bên cạnh em. Chúng ta sẽ cùng viết nên câu chuyện của riêng mình, không để bất kỳ ai can thiệp." Sự tin tưởng dường như đã mở ra một cánh cửa mới, một cơ hội để họ cùng nhau tạo nên một kết thúc hạnh phúc, không bị ràng buộc bởi số phận đã được định sẵn.