Tristan đứng bất động trước cô gái trẻ đầy nước mắt, ánh mắt sáng ngời hy vọng vẫn còn lấp lánh trong đôi mắt người đàn ông chán chường. "Anh hãy giúp em, trinh tiết của em đang bị đe dọa," cô gái van xin, giọng nói yếu ớt nhưng đầy nghi ngờ. Tristan cảm thấy tim mình đập lên như muốn phá vỡ ngực ra, trong đầu anh lẩn quẩn với câu hỏi: "Anh phải làm gì đây?"
"A...anh sẽ giúp em," Tristan lẩm bẩm, nắm chặt đôi bàn tay run rẩy. Bước đi về phía cô gái, anh cố định ánh nhìn vào đôi mắt ngây thơ vẫn luôn chứa đựng sự hồn nhiên của tuổi trẻ. "Em cần nói cho anh biết đâu?" Tristan đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô gái, cố gắng làm dịu đi sự hoảng loạn trên khuôn mặt bé nhỏ.
Cô gái không trả lời ngay, chỉ thẳng thắn nhìn vào đôi mắt anh, âm thanh cô đơn và bối rối văng vẳng bên tai Tristan. Trái tim anh dường như muốn nổ tung, từng nhịp đập kéo dài nhanh hơn bao giờ hết. Nhưng trong cái im lặng giữa họ, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng bệch của cô gái đã trả lời câu hỏi mà Tristan chưa dám hỏi: "Mình đang đối diện với một tên đồng tính ác ý..."
Ấn tượng của cô gắn chặt, Tristan thức tỉnh từ cơn mơ tan biến, đôi mắt mở to cảm nhận mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Nhưng trong tâm trí anh, hình ảnh cô gái trẻ vẫn hiện lên rực rỡ, như một áng mây trắng trong ánh mặt trời cuối ngày. Đã đến lúc anh tự đặt ra câu hỏi cho chính mình: "Liệu anh có thực sự nguyện chết để bảo vệ trinh tiết của cô gái ấy?"