Trên bản tuyển của Thiên Tài, ánh nắng mặt trời chiếu rọi mạnh mẽ, làm nổi bật dòng chữ "Cung Tàn" được khắc sâu. Trái tim anh đập mạnh khi bước ra khỏi bóng tối của căn phòng huấn luyện, nơi anh đã dành hàng ngày để rèn luyện tài năng. Tuy nhiên, bóng người đứng trước mặt là một chiến binh vệ lồng trong bộ giáp sáng bóng, sừng tới tầm trán, đôi mắt vọt lên ngọn lửa đỏ rực.
"Anh là ... người em trai của tôi?" Thiên Tài cảm thấy lòng bối rối, những ký ức về người em trai đã mất trộn lẫn với hình ảnh kẻ đứng trước mắt.
"Bỏ đi cái tên Thiên Tài, người em trai của tôi đã chết từ lâu!" Người đóng giáp nói lạnh lùng, giọng điệu không một chút ân cần. "Tôi là Đế Vương Tàn Khốc, người đã quay lưng với dòng dõi của chúng ta để tìm kiếm sự mạnh mẽ hơn. Và bây giờ, tôi sẽ phải tiêu diệt 'Thiên Tài' - kẻ đã làm hỏng kế hoạch của chúng ta!"
Những lời nói đầy bất ngờ đập vào tâm trí Thiên Tài như một cơn lốc, làm anh hoa mắt trong cảm giác hỗn loạn và bi kịch. Anh không thể tin vào sự thật mà mình vừa nghe, ôm lấy cung tên, thần thánh hỏi: "Tại sao, em trai? Tại sao lại chọn con đường gian ác này?"
Mặt Đế Vương Tàn Khốc thoáng lộ ra nét tiếc nuối, nhưng nhanh chóng biến mất sau lớp vỏ bức tức. "Tôi đã chọn con đường của quyền lực, và anh sẽ phải chấp nhận điều đó, Thiên Tài! Cuộc chiến của chúng ta sẽ không kết thúc cho đến khi một trong hai người đứng trên bãi đấu sống, người kia phải chết!"