Trên lầu nhà thờ cổ, Bối Dao đứng trước Bùi Xuyên, ánh sáng trăng lạnh lẽo chiếu rọi qua cửa sổ, làm nổi bật vẻ đẹp kiêu hãnh trên khuôn mặt của cô. "Anh vẫn không tin vào tình yêu à?" - Bối Dao hỏi, ánh mắt cô đầy thách thức như thắp sáng cho tâm hồn tăm tối của Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nhếch môi mỉm cười cay đắng, "Tình yêu? Đối với một đứa con ma quỷ tự ti như tôi thì chỉ là mơ tưởng không thể nào đạt được." Nhưng ánh mắt cô lập lòe sự quyết tâm, "Hãy để cho em chứng minh cho anh thấy, thế giới không chỉ có bóng tối mà còn có ánh sáng."
Đột nhiên, một trận địa ngục bắt đầu, hồi ức rợn người từ quá khứ đen tối của Bùi Xuyên bỗng trỗi dậy. Trận chiến giữa tâm hồn thiên thần và ma quỷ nổi lên dữ dội, cứ như muốn vùi lấp tất cả vào bóng tối không lối thoát. Nhưng sự quyết tâm không ngừng của Bối Dao đã thổi bay màn đêm u tối, biến nó thành ánh sáng dẫn lối cho Bùi Xuyên.
Dần dần, anh đứng dậy từ vực thẳm của tâm hồn, nhìn Bối Dao bằng ánh mắt trìu mến. "Nhưng... liệu tôi có xứng đáng với tình yêu của em không?" - Bùi Xuyên dường như đang tỏ ra mỏng manh và yếu đuối giữa biển cảm xúc đầy sóng gió của mình.
Đôi bàn tay ấm áp của Bối Dao đặt lên tay anh, "Với em, anh luôn xứng đáng. Hãy để tình yêu của chúng ta là nguồn sáng soi đường cho bản thân, và cũng là sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn."