Trên bước đường đá nguy hiểm, Ariel dấn thân vào rừng sâu tối om, nơi mà mọi bóng tối đều lộp đổ những âm mưu hắc ám. Ánh sáng từ lửa trại phản chiếu lên gương mặt cô, biến đôi mắt xanh ngọc trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết.
Ngài Phù Thủy Hắc Ám đứng giữa bức tường đá khổng lồ, đang lẩm bẩm một lời nguyền cổ xưa. Bàn tay trắng bệch giương lên phía trước, một lượng lớn bóng tối hấp thụ từ không gian xung quanh, hình thành một quả cầu đen tối, tràn ngập sức mạnh hủy diệt.
"Không ai có thể đối đầu với sức mạnh của tôi!" – ngài Phù Thủy Hắc Ám thét lên, đôi mắt của hắn nhấp nhô ngọn lửa hồng lên, biến chuyển từng mảnh đêm đen thành thanh kiếm sắc bén.
Ariel nhìn chằm chằm vào kiếm, nụ cười nhẹ nhàng mọc lên trên môi. Bỗng nhiên, cô nhấm một ngụm nước màu lam từ vịu treo bên hông, khuấy động sức mạnh bên trong cơ thể. Bước tiến vững chắc, cô đặt tay lên nắp bình chứa cơm, hô to: "Hãy bay lên, vị gió đêm!"
Ngạc nhiên mơ hồ lắm, quả cầu đảo ngược và phát tán những hạt kim cương lửa rơi xuống đất. Ngài Phù Thủy Hắc Ám không kịp tránh né, lún sâu trong dòng lửa ám ảnh. Ariel tỏa sáng trong ánh lửa, từng bước tiến về phía ngài, mặt cười tươi đẹp như bừng sáng.
"Trên con đường này, sức mạnh của Thực Linh Vương sẽ không phai nhạt. Cứ chiến đấu đi, bởi cuối cùng, người chiến thắng sẽ là ai, đã là điều ẩn chứa trong mỗi hạt cơm, mỗi giot nước sôi."