Trên đỉnh đồi bí ẩn, Lotus và Mikoto đứng nhìn xuống thị trấn phía dưới, những dòng sông uốn quanh như những dải lụa xanh mướt. Ánh mắt của Lotus tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng giấu đi sự lo lắng. Mikoto nhấp mạnh vào hơi thở, quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt người bạn thân thời thơ ấu.
"Mikoto, tôi phải nói với em điều gì đó." Lotus khẽ lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng như nước chảy qua những đá cuội. Mikoto tò mò nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Lotus, không biết đâu là điều sắp được tiết lộ.
"Anh ta... anh ta đến từ quá khứ của em," Lotus thốt lên, từng từ trào ra như ngọn lửa rực cháy trong cơn giông bão. Mikoto đứng im, ánh mắt không thể tin vào điều vừa nghe. Đồi bên cạnh họ, những cánh hoa lan hồ điệp run rẩy, nhấp nhô theo nhịp gió.
"Anh ta từng là người quan trọng nhất trong cuộc đời của em, trước khi mất tích... cách đây mười năm," Lotus tiếp tục, giọng khàn khàn, nhưng đầy quyết tâm. Mikoto ngỡ ngàng, bước lui về phía sau, cảm thấy cuộc sống của mình như một bức tranh vỡ nát.
Nhưng giữa cơn mưa cuồng nhiệt, giữa đỉnh đồi bí ẩn, giữa những cảm xúc lấm lem, Mikoto nhận ra rằng quá khứ không định nghĩa tương lai, và tình yêu có thể ẩn chứa ở mọi góc khuất của trái tim con người.