Trăng lên cao, chiếu sáng khu rừng đêm đen như bạch ngọc. Mamoru Yamae đứng giữa không gian, ánh mắt sáng rực đỏ ngời, nhìn chằm chằm vào manh mối lớn bên trước: bầy quái vật Tengu biến dạng. Sự chế giễu từ chúng trở thành nhạt nhòa khi nhận ra sự kiên định không gì có thể lay chuyển trong ánh mắt của linh mục.
Rin, người em út yêu thương, đang nằm bất động trên mặt đất, máu chảy ra từ những vết thương do Tengu gây ra. Mamoru biết mình không thể để Rin rời đi như vậy. Ôm lấy niềm tin, anh đưa tay lên trời, lờ mờ phát ra những nguyên tử sức mạnh linh thiêng.
“Hãy đến đi, quái vật!” Mamoru gào thét, giọng nói át ra sức mạnh không gì có thể so sánh. Với vẻ hung dữ trên khuôn mặt, anh nhảy vào cuộc chiến không khoan nhượng. Nhung nhẩy, tay cầm kiếm linh thiêng, anh tấn công dữ dội.
Hành động của Mamoru đầy bất ngờ. Không còn một chút áy náy, anh dùng lưỡi kiếm chia cắt không gian, làm tan biến hình dạng của Tengu. Mỗi đòn đều là một đòn kết liễu, mỗi bước chân là một bước tiến về chiến thắng.
Và khi bầy Tengu rơi xuống, hồn lưu luyến bước ra khỏi cơ thể Rin, nhưng không thể về nơi bình yên. Mamoru nhận ra rằng, để cứu lấy em trai, anh phải đưa ra quyết định khôn ngoan nhất - ăn thịt Tengu. Mỉm cười với nụ cười buồn, anh thắt chặt lưỡi kiếm, từ bỏ cảm xúc để đổi lấy sự sống.
Bi kịch của một linh mục bị nguyền rủa, chứng kiến cuộc chia ly đau thương nhất. Mamoru biết rằng sẽ không có sự tha thứ, chỉ còn lại quyết tâm bảo vệ gia đình, dù vết bóng đen ấy có thể phủ lấy tương lai của mình.