Trên bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng vào căn phòng nhỏ của Nakano. Anh ngồi trên giường, ánh mắt mơ hồ chăm chú nhìn Senko-san đang ngủ say ngon lành. Những giọt nước mắt cất giấu, nỗi lo sợ từ quá khứ mở ra những vết thương không thể phai nhòa. Senko-san tựa như thiên thần bảo vệ, nhưng sự thật đằng sau vẻ bề ngoài dịu dàng ấy khiến Nakano không thể lìa khỏi cảm giác hoang mang.
Khoảnh khắc im lìm tan biến khi tiếng gió đột ngột đánh thức Senko-san. Cô hồ ly mở mắt, ánh sáng lấp lánh rét buốt trong ánh đêm. "Anh... sao lại khóc?" Senko-san nheo mắt, nhưng ánh mắt ẩn giấu điều gì đó sâu thẳm. Nakano trầm ngâm, không dám nói lời nào.
"Hãy tin tưởng vào tình cảm chúng ta, Nakano," Senko-san nói nhẹ nhàng, nhưng trong tiếng luyến láy ẩn chứa sự kiên quyết không thể phủ nhận. "Không phải ai cũng có cơ hội trải qua cuộc đời hai lần. Anh là nguồn sức mạnh của em, như em là bình minh của anh."
Nakano nhấm nháp từng lời Senko-san dành cho mình, nỗi lo sợ trong lòng dần dần tan biến. Anh quyết tâm giữ chặt tình cảm đặc biệt ấy, không để bất cứ đợt sóng nào phá vỡ. Cuộc sống giờ đây không còn là nỗi sợ hãi, mà là niềm hi vọng rực rỡ tinh tươm giữa đất trời. Senko-san, người bảo vệ cứu rỗi, trở nên quan trọng hơn bất cứ điều gì, hòa mình vào trái tim Nakano như một bản hòa ca thiết tha.