Trận chiến đã kết thúc, nhưng dư âm của chiến thắng vẫn chưa phai trong lòng Hyuk Musang. Tâm hồn anh tràn ngập sự hối hận khi trở về Học viện Võ thuật Rồng Hổ, nơi đã biến thành một mảnh đất hoang tàn. Bước chân của anh vang vọng trên con đường quen thuộc, nay trở nên đổ nát và u tối dưới ánh chiều tím hiu quạnh.
Nhưng sự tuyệt vọng không chỉ nằm trong anh mà còn trong sư phụ Kwan Chan, người ngồi thẫn thờ trước bàn thờ cũ rích, nơi linh hồn của các đệ tử đã khuất. Ánh nến lung linh soi sáng gương mặt u ám của sư phụ, biểu hiện của hy vọng tan vỡ và mất mát không lời. Để giải thoát cho linh hồn của những người đã hi sinh, Hyuk Musang cần phải làm điều gì đó.
Lúc này, giọng nói của Trương Chiêu vọng lên trong bóng tối, ánh mắt sáng ngời, "Sư huynh, chúng ta không thể chấp nhận sự dẫn dắt của Học viện Rồng Hổ vào vực sâu của hoang tàn. Chúng ta phải đứng lên, phải chiến đấu cho tương lai và cho những đồng đội đã ra đi!"
Nhìn vào ánh mắt quyết liệt của Trương Chiêu, Hyuk Musang hiểu rằng trận chiến chưa dừng lại. Sức mạnh của anh không chỉ đủ để chiến thắng một trận đấu mà còn để bảo vệ những người anh em còn lại, để hồn của Học viện Rồng Hổ không bị lấp lánh bởi bóng tối. Với niềm tin và quyết tâm, Hyuk Musang và đồng đội sẵn sàng chấp nhận thách thức, để gìn giữ ước mơ và xóa tan bi kịch. Chỉ khi càng ngày họ đứng vững, sự hy vọng mới chói lọi từ bóng tối.