Trên bờ biển hoang vu, Co Lin đứng nhìn xa xăm, ánh hoàng hôn phủ đầy màu tím huyền bí. Ánh nắng cuối ngày tô điểm cho mái tóc dài thẳng đen óng ánh của cô, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp giữa cô bé mồ côi và biển cả bao la. Nhớ về ngày mình rời xa cô nhi viện, Co Lin không kịp nghĩ suy nhiều vì một biến cố lại ập đến đột ngột.
Chuyến tàu trở thành bức tranh tĩnh lặng, chỉ tiếng sóng biển rì rào ngoài cửa kính. Và rồi, một cú sốc khi những hồi ức khác nhau bắt đầu hiện về trong tâm trí cô, nhưng mà không hề phải do chính cô nhớ ra. Mọi thứ trở nên mơ hồ, đánh mất điểm kết nối thực sự với quá khứ.
Bên ngoài cửa sổ, một hình bóng quen thuộc xuất hiện. Ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đựng cảm xúc dày dặn. "Chúc mừng em trở về, từ nay em sẽ là của tôi," Alan lặng lẽ nói, tạo ra một sự phấn khích và hoang mang từ cô bé tràn ngập lần nữa. Đời Co Lin vốn chẳng dễ dàng, liệu cô có thể tìm ra sự thật đằng sau mọi ẩn bí, hoặc là từ bỏ tất cả để sống trong màn đêm vô tận tương lai mà Alan hứa đến?