Bên cạnh chiếc mô tô vỡ vụn, cảnh tượng máu me làm cho không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Kim Si-yoon nhếch môi, ánh mắt đầy mờ ảo nhìn theo từng chuyển động của Kang Tae-seong. Những kí ức về quá khứ đen tối, những vết thương chưa lành, những lời nói đã đâm sâu vào tâm trí anh, tất cả đều trỗi dậy như một cơn ác mộng khó tả.
"Tôi không thể quên, Kang Tae-seong," Si-yoon lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng chứa đựng một điều gì đó khác biệt. "Chúng ta không thể trốn tránh quá khứ, không thể chôn vùi nỗi đau."
Tae-seong nhìn Si-yoon, đôi mắt hỗn loạn từ bao năm trước dần trở nên sáng tỏ. Những tảng ký ức cuối cùng cũng ghé thăm anh, như những ánh đèn đồng minh trong đêm tối u tối.
"Anh là... anh là... Kim Si-yoon, đúng không?" Tae-seong thốt lên, giọng điệp khúc như là một lời thốt ra từ sâu thẳm tâm hồn anh.
"Bingo," Si-yoon gật đầu nhẹ nhàng. "Chúng ta đã từng đau khổ, từng yêu thương đến điên cuồng. Và giờ đây, chúng ta lại đứng đây, dưới ánh đèn pha mảnh hỏng, như hai kẻ không thể trốn tránh số phận."
Những câu từ trầm buồn nhưng ẩn chứa sự quyết liệt, hai người họ như hai tia sáng mờ ảo bừng lên giữa biển đêm đen tối của quá khứ. Tình yêu và đau khổ, sự chia ly và đánh mất, tất cả đã tạo nên một cuộc đối đầu không thể dừng lại, không thể giải thoát.
Liệu họ sẽ chiến thắng định mệnh, hay mãi mãi bị vấn vương trong vòng xoáy của tình yêu và tuyệt vọng? Chỉ có thời gian mới có thể trả lời, chỉ có trái tim họ mới là câu trả lời cuối cùng.