Dưới ánh đèn mờ ảo của thành phố, Yeon-woo và Hwi-bum đứng trên đỉnh tòa nhà cao chót vót, khung cảnh xung quanh trở nên huyền bí và lãng mạn. Hwi-bum không thể kìm lòng lo sợ khi nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc trên gương mặt của Yeon-woo.
"Đừng đùa nữa, Yeon-woo. Làm ơn, chúng ta chỉ là bạn thôi mà," Hwi-bum khẩn khoảng gào lên, cố gắng thúc đẩy anh chàng kia ra xa bờ vực tội lỗi.
Tuy nhiên, Yeon-woo chỉ cười nhẹ, ánh mắt sáng lên đầy tự tin. "Anh biết không, Hwi-bum, từ khi gặp anh, cuộc sống của em thay đổi hoàn toàn. Em muốn cảm ơn anh bằng cách nào đó."
Hwi-bum ngơ ngác, anh cảm thấy mình không hiểu rõ về những gì đang xảy ra. "Em nghĩ gì mà tức giận vậy? Chúng ta chỉ là bạn thôi mà," anh lặng lẽ nói, nhưng trong lòng anh bắt đầu hiện lên một sự lo lắng lớn.
Yeon-woo lại mỉm cười, đôi mắt nhìn sâu vào không gian trước mặt. "Anh không hiểu, Hwi-bum. Đối với em, anh không chỉ là bạn. Anh chính là vận may nhất đời của em," anh nói như một lời thề nguyền.
Trước khi Hwi-bum kịp phản ứng, Yeon-woo bước về phía vực thẳm, như muốn biến mất vào bóng tối. "Nếu anh không yêu em, em sẽ không cần sống. Vì chỉ có anh mới là vận may đến với cuộc đời này," giọng Yeon-woo vang lên cuốn hút, khiến Hwi-bum hoảng sợ tột cùng.
Nhìn Yeon-woo biến mất giữa đêm tối, Hwi-bum cảm thấy trái tim mình bỗng chốc nát tan. Anh nhận ra tình cảm mà anh chưa từng nhận ra trước đây, và quyết định không để mất điều quý giá ấy. "Em đừng chết, chúng ta cùng một nhóm mà. Đồ khốn!" - Hwi-bum gào lên, hứng chịu lo lắng và bi thương chưa từng có. Đêm nay, cuộc đời của cả hai sẽ thay đổi mãi mãi...