Trên hòn đảo kỳ diệu, Hiro đứng giữa vườn cây rợp bóng, ánh nắng mặt trời đỏ rực chiếu sáng qua làn da trắng nõn của anh. Từng viên đá hoá đá quý, từng bông hoa như lên tiếng đáp lại sự chăm sóc tận tâm của anh chàng. Khoảnh khắc ấy, bỗng bị xen lẫn bởi âm thanh động cơ rú ga và vừng vụng, từ phía xa xăm.
Những cô gái lạ mắt, hình như là từ một tương lai khác, bước chậm chạp về phía Hiro. Đôi mắt lấp lánh ánh lửa, họ không cầu kỳ mà cực kỳ tinh tế—những bà vị thần yêu kiếm với lục giác sắc bén. Hiro nheo mắt, nhấn chìm bước chân vào mảnh đất mà anh đã tận tâm chăm sóc. Đâu rồi những cánh hoa xinh đẹp, những cành cây mạnh mẽ, đã không còn...
"Tôi biết bí mật của anh rồi, Hiro," một giọng nữ vang lên, lanh lảnh như cơn gió đêm lạnh lẽo. "Và chúng tôi sẽ không để anh ra đi."
Hiro nhếch môi, mắt sáng lên nhưng không hề sợ hãi. "Cái gì chứ? Tôi không có bí mật nào cả."
"Phải chăng anh đã quên?" cô gái tiếp tục, bước từng bước gần hơn. "Rằng anh chính là linh hồn của thế giới này, một linh hồn mà bản thân anh cũng chẳng biết tới."
Những lời ấy réo rắt, khơi dậy mây tối trong tâm hồn Hiro. Liệu anh có thể tiếp tục che giấu bí ẩn, hay sẽ phải đối mặt với sự thật đầy sóng gió về quá khứ mà anh đã quên?