Trên đỉnh tòa nhà cao nhất của thành phố, Hibino Kafka đứng nhìn xuống vùng đất dưới đây, biết rằng anh chính là nguy cơ đe dọa mà anh lo lắng nhất. Đôi mắt lửa xanh của anh tỏa sáng trong ánh đèn màu đỏ của thành phố, nhấn nhá những giọt nước mắt muốn rơi mà anh cố kiềm chế.
Bỗng nhiên, từ đâu đó một cơn gió mạnh đánh thẳng vào khuôn mặt của anh, khiến cho anh phải nhếch môi cười. Ánh sáng mờ dần và biến mất, chỉ còn lại một thân phận kỳ lạ của mình – một thiên thần với đôi cánh rực rỡ.
“Liệu sức mạnh này có thể dẫn lối cho anh, Kafka?” một giọng nói như từ ẩn đằng sau mây đen vang lên trong tâm trí anh. Dù không thể thấy được, nhưng anh cảm nhận được sự hiện diện của một người bạn cũ, người từng hứa sẽ luôn bảo vệ anh.
Hãy bước đi, Hibino Kafka, không phải dưới hình dạng của một quái vật khổng lồ, mà dưới hình hài của một thiên thần bình an. Và từ giây phút này, anh biết rằng, dù có bất cứ thảm họa nào đến, anh sẽ không bao giờ đơn độc.