Trên gối của Hikari, đứa trẻ nàng nở một nụ cười trong xanh, đôi mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ phòng xám xịt. "Mẹ ơi, bố ơi, Hikari không cần thêm một người bạn nữa đâu," tiếng nói nhỏ như tiếng gió lay động tâm hồn. "Hikari cần mẹ, bố ở bên Hikari nhiều hơn." Lời nói ấy đột nhiên làm Hiromu và Masaki trầm trồ, không hiểu con trai muốn gì.
Đưa tay về phía gấu bông, Hikari nhẹ nhàng vuốt nhẹ chiếc túi trên lưng của gấu. Bên trong, không phải chỉ là bông, mà còn là một tờ giấy nhỏ. Hai phụ huynh giật mình khi thấy dòng chữ viết tay nho nhỏ: "Mẹ, bố, Hikari muốn giữ kỷ niệm của chúng ta mãi mãi, nhưng chỉ cần một người bạn để cùng chia sẻ. Mẹ, bố, hãy cho Hikari biết . . . liệu mình có thể tin tưởng vào một người bạn mới không?"
Câu hỏi đơn giản ấy mở ra một vùng trời mới, một tương lai chưa biết trước, để cho gia đình nhỏ này hành động, trải qua những thử thách và khám phá những định mệnh ẩn giấu. Hiromu và Masaki nhìn nhau, đôi má ướt nhoà bởi niềm vui và hoài bão cho những điều may mắn sắp đến.