Dưới ánh trăng bạt ngàn sao, Sài Vũ trầm ngâm nhìn xuyên qua rừng sâu. Cảm giác hỗn loạn không nguôi tràn ngập trong tâm hồn anh, bao phủ bởi sự u ám và nỗi đau không thể diễn tả. Những giọt sương mờ ám rơi nhè nhẹ, như những hơi thở của địa ngục, thổi lên đoạn nhạc của sự hủy diệt.
Bỗng nhiên, một âm thú vang lên từ đằng xa, lơ lửng giữa bóng tối. Sài Vũ không còn xa lạ với âm thanh ấy, đó chính là con thú khổng lồ mà anh từng hi vọng thôi ra khỏi kí ức. Nó vươn mình với vẻ hùng mạnh, ánh mắt đỏ lửa chói chang, thách thức bất kỳ ai dám đứng trước nó.
Nhưng Sài Vũ không run sợ, anh nắm chặt thanh kiếm và đối diện trực tiếp với con quái vật. "Ta không phải Chúa Tể," anh thốt lên, giọng nói mạnh mẽ rền vang qua rừng cây. "Nhưng ta sẽ là người bảo vệ cho thế giới này, bảo vệ cho cả những kẻ đã từng thất thân."
Không chỉ là một cuộc đối đầu sinh tử, đây là một cuộc thách thức với chính bản thân. Sài Vũ nhận ra rằng để chiến thắng con quái vật này, anh cần phải đối mặt với bóng tối trong tâm hồn, khám phá sự đau khổ và hối lỗi. Cuộc phiêu lưu mới đã bắt đầu, nhưng liệu anh có đủ sức mạnh để vượt qua thử thách và trở thành nguồn sáng cho thế giới, hay chỉ là một đóa hoa hồng đen lụi tàn giữa bóng tối mà anh tự tạo ra?